Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012

CHUYỆN CỦA NHÓC

 
    Trưa làm về muộn, 2 vợ chồng vội xuống bếp chuẩn bị bữa trưa, chẳng ai có thời gian chơi với Bo, cu cậu ngồi chống cằm nhìn lơ đãng ra màn mưa trắng xóa. Đột nhiên cu cậu quay lại đố:
     - Con đố ba mẹ, mưa của ông trời và mưa của mái nhà, mưa nào chạy nhanh hơn?
   Ơ, 2 vợ chồng tròn mắt nhìn, chẳng hiểu con nói gì
    BO giải thích:
     - Ý con là mưa rơi từ trên trời xuống, với mưa rơi từ trên mái nhà mình nè, mưa nào rơi nhanh hơn á?
Ui trời, mình cũng chẳng để ý nữa, đành hỏi ngược lại con:
   - Zậy theo con mưa nào nhanh hơn?
Dạ, mưa từ trời nhanh hơn á mẹ, me biết sao hông, tại trời cao nên mưa rớt nhanh, còn mái nhà thấp nên mưa rớt chậm hơn á.
Ờ há


************************************************
Sáng nay trời bỗng lất phất mấy hạt mưa, rồi nắng lên, cầu vồng hiện lên phía chân trời, đẹp lung linh.
Bo kéo Bi (Bi là em họ của Bo) ra sân ngắm cầu vồng, 2 nhóc vỗ tay nhảy nhót vẻ hào hứng lắm.
Trưa học về, cầu vồng biến mất, Bi mếu máo, kéo áo tôi:
      - Cô Út ơi, cầu vòng đâu rồi
Chưa kịp giải thích cho cháu hiểu thì Bo ra vẻ người lớn:
    - Nín đi em, cầu vòng về Nội rồi, mai cầu vồng lại zìa, hen.
Ui trời, cầu Vồng về nội





    Bo ngồi chơi xếp hình, Miu miu ngồi bên dòm dòm, thấy anh Bo hổng thèm để ý gì đến mình, cô nàng bực quá cào 1 cái vào tay. Mẹ tưởng phen này Bo mít hết buổi chiều (mắt Bo vốn nhiều nước mà). Ai dè  Bo xoa xoa chỗ mèo cào, tỉnh bơ:
- Cái bà mèo này, tự nhiên, người ta đang chơi thiệt ngon cái quào người ta đau điếng ò. Quào đau hơn bé Bi luôn ó.
Ơ hơ, Bo so sánh con mèo Miu miu với bé Bi trời ạ. Bó tay xằng Bo



Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

TIA NẮNG NGÀY ĐÔNG





Qua mấy ngày mưa vần vũ, bầu trời xám xịt , xà xuống thấp như nuốt chửng vạn vật, sáng nay không gian như vỡ òa khi vầng dương lóe sáng phía chân trời. Mặt trời từ từ ló ra sau ngọn núi hình mái nhà, hào phóng gieo những tia nắng rực rỡ xuống vạn vật, mấy hạt mưa đêm qua còn đọng lại trên nhành lá giờ tròn vo, long lanh ngũ sắc như những hạt ngọc. Thật rạng ngời những tia nắng ngày đông

Này là hạt nắng!
Sưởi ấm ngày đông
Khoác thêm áo mới
Cho mây bềnh bồng
Nắng xuyên kẽ lá
Nắng tô màu hoa
Ấp ôm chồi biếc
Tiếng ca chan hòa!!!



CHÀO NGÀY MỚI CÁC BẠN CỦA TÔI ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

GIẤC MƠ PHA LÊ



Em lớn lên theo tuổi của ngôi trường
Bao buồn vui ẩn trong màu phấn trắng
Bụi phấn vương bên sân trường hoa nắng
Cho yêu thương ươm thắm những mầm xanh
    7 tuổi, nó tập làm cô giáo, đầu đội cái nón lá của má, tay cầm cây thước của ba, nhịp nhịp vào tấm ván gỗ ba đóng trên thân cây mít sau vườn, bắt thằng Út ngồi dưới làm học sinh, nó ơ a đánh vần i- tờ, thằng nhóc nghếch mỏ đọc theo i- tờ...
   10 tuổi, nó ngơ ngẩn nhìn cô giáo mới về trường, đẹp như cô tiên vừa bước ra trong chuyện cổ tích. Vần thơ cô giảng bay vào trong giấc mơ hằng đêm. Mỗi buổi sinh hoạt tập thể, cô đứng giữa vòng tròn học sinh tập múa, suối tóc cô lung linh trong nắng, lung linh trong tâm hồn non nớt của nó. Và nó mơ, một ngày mình cũng đứng trên bục giảng, giấc mơ trẻ con lung linh như pha lê, trong vắt.
   15 tuổi, nó phải xuống phố học tiếp phổ thông, thầy cầm tay nó dặn: lớp mình chỉ còn 3 đứa đi tiếp cuộc hành trình này, cố gắng lên nghe em. Nó thầm hứa với thầy, em sẽ theo bước thầy.
  Cuối phổ thông, nó cầm tờ hồ sơ đăng ký tuyển sinh, không ngần ngại viết ngay vào đó 2 chữ Sư phạm, mấy đứa bạn nhìn nó trố mắt như nhìn người ngoài hành tinh: Mi điên à, thời này ai lại đi sư phạm, đi Kinh tế với tao nè, hay ngân hang đi………….nó cười hiền…
Thời gian qua mau, giấc mơ pha lê ngày ấy thành hiện thực, con nhóc ngày nào trở thành cô giáo. Nó .. trở thành tôi của bây giờ
Cái ngày đầu đứng trên bục giảng, ngỡ ngàng, lúng túng rụt rè, nhưng không khỏi sung sướng, tự hào khi được các em “thưa cô”, nhớ mãi bức thư của thằng bé học trò nghịch nhất lớp gửi cho cô ngày chia tay với lời hứa “em sẽ ngoan”,  cái cảm giác ngày đầu ấy vẫn còn tròn vẹn trong tôi dẫu bao mùa lá bàng rụng góc sân trường.
Bao năm sống chan hòa bên các em, vui với niềm vui  thơ ngây trong sáng, buồn với những nỗi buồn không tên của lũ trẻ, để rồi bỗng nhận ra rằng niềm vui nỗi buồn của mình gắn liền với giấc mơ pha lê ngày ấy.
Có những đêm trăn trở bên trang giáo án, khi mệt mỏi, bước ra sân nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, long lanh như ánh mắt trẻ thơ, mệt mỏi như tan biến. Mỗi ngày lên lớp, là đi qua những cung bậc cảm xúc của cuộc đời. Đó là những nốt thăng trầm, có khi hân hoan bước đi trên sân trường rợp bóng cây, nhìn những bóng nắng nhảy múa dưới những tán cây cũng thấy thật đáng yêu, đó là khi hài lòng với bài giảng được truyền tải đến các em trọn vẹn, đó là khi những tiết sinh hoạt lớp cùng những trò chơi, những lời tâm sự trẻ con thật đáng yêu, những câu chuyện kể về cuộc sống, về con người, về lòng nhân ái, về những đất nước xa xôi. được các em chào đón nhiệt thành. Nhưng cũng có những phút trầm, lê bước nặng nhọc trên hành lang đầy bóng nắng, những giọt nước mắt chỉ muốn trào khỏi mi, bởi bài giảng mình tốn bao công sức đêm qua  vẫn chưa có hiệu ứng gì về phía các em. Để rồi, những ánh mắt trong veo, những nụ cười thơ ngây, lời gọi cô tha thiết  lại xoa dịu đi tất cả, …chỉ còn lại yêu thương vô bờ bến.
Giấc mơ pha lê ngày nào đã cho tôi thiên đường hạnh phúc, ngày qua ngày đứng trên bục giảng, bụi phấn bay bay hòa chung lời giảng, tiếp thêm cho các em sức mạnh niềm tin để vững bước vào tương lai. Mái trường là nơi ấm tình yêu thương, nơi lắng lòng sau những lo toan của bộn bề cuộc sống, chỉ còn lại nơi đây sự bình yên bên lũ trò nhỏ thơ ngây, chỉ còn lại nét hồn nhiên, trong trẻo của tuổi học trò, và thấy mình như trẻ lại.
  Ngày qua ngày, bao lớp học trò qua đi, những cánh chim non ngày nào giờ vững đôi cánh để bay vào vùng trời cao rộng, lại nối tiếp những giấc mơ xanh  màu nắng.
Những thiên thần ánh mắt sáng long lanh
Đôi cánh nhỏ giờ tung bay cao rộng
Vạn nẻo đường bao khát khao ước vọng
Dưới mái trường em gieo ước mơ xanh ...

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

NHỮNG TRÁI ỚT HIỂM



Trên chuyến xe đò về xuôi hôm ấy, ngồi kế nó là một người đàn ông, dáng vẻ tri thức với đôi kính trắng, anh ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, như chẳng thấy sự hiện hữu của nó bên cạnh, nó xinh thế kia mà, thấy ghét.
Đường xa, trên xe người chuẩn bị sẵn cho mỗi người một hộp cơm ăn dọc đường. Nó mở hộp cơm, nhăn mặt khi thấy mấy quả ớt đỏ, nó vốn không biết ăn cay.
Người đàn ông nhìn lom lom vô hộp cơm của nó, nó cảm thấy vô cùng khó chịu, thầm nghĩ: “Người chi mà kỳ cục”.
Bỗng anh ta lung túng: “xin lỗi, cô… có dùng mấy quả ớt…”
Nó bực mình “lại còn thế nữa, tất nhiên nó đâu có ăn được ớt, nhưng … thật là chẳng lịch sự gì cả.
Thấy thái độ khó chịu của nó, anh cười hiền, gãi đầu “Tại, tôi đi dạy ở trên vùng cao, khí trời núi rừng độc lắm. Ở đó có giống ớt hiểm, quả nhỏ xíu nhưng cay xé lưỡi, ớt cay nhưng tính bình. Chúng tôi phải phải ăn nhiều ớt hiểm để chống lại cái sơn lam chướng khí của núi rừng, ăn lâu đâm quen, giờ ăn mấy trái ớt này không quen lắm”
Nghe anh nói, cái bực mình trong nó đang phồng lên bỗng xẹp xuống như quả bóng xì hơi, thương quá…..
Anh trầm ngâm, lũ trẻ vùng cao, cũng giống như những quả ớt hiểm vậy, cô có thấy những đứa trẻ lúc nãy xe đi ngang qua đồng cỏ không?
À thì ra là những đứa trẻ, lúc nãy anh ta nhìn những đứa trẻ
Đấy, các em bé vùng cao, giống như những trái ớt hiểm, đầu trần chân đất, lấm lem suốt ngày, lớn lên cùng nắng gió, cô thấy trời hôm nay lạnh lắm phải không, thế mà các em cứ phong phanh thế đấy, không áo len, không mũ…. 12,13 tuổi mà cứ bé choắt như 7,8 tuổi vậy đó. Tuổi này, các em phải được vui chơi, được nâng niu như búp trên cành, vậy mà………
Anh lại nhìn ra cửa sổ……….xa xa trên những quả đồi, thấp thoáng bóng những đứa trẻ chăn trâu đầu trần.
Nó nghe...sống mũi cay cay