Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016



 NGƯỜI ĐÀN BÀ THÁNG 7
Chị sinh vào tháng bảy, mùa của những cơn mưa ngâu bất chợt đến rồi đi, dẫu biết chuyện tình NGưu -Chức chỉ là truyền thuyên thôi mà sao cứ vẫn cứ như vận vào những cơn mưa buồn da diết. Nghĩ về chị, mình cứ thấy như đang ngồi trước mặt người đàn bà ngồi bên khung cửa sổ nhòe mưa, ánh mắt vô định về phía xa xăm, ngoài kia lãng đãng mưa, xao xác lá rơi, dòng người hối hả đi về trên phố và những dòng nước buồn trôi trên mặt đường… Chẳng ai biết chị đang nghĩ gì, bởi nỗi lòng chị thường được dấu sâu trong mắt, trong những nụ cười tươi rói nắng mai, trong cái vẻ mạnh mẽ thường nhật, và cả trong tiếng mưa tháng bảy lao xao.
Có cô em bạn dễ thương đã viết cho chị "Người đàn bà tháng bảy", cô bạn tinh tế và ấm áp

NGƯỜI ĐÀN BÀ THÁNG BẢY
Tôi viết vần thơ về người đàn bà tháng 7
Của những cơn mưa ...đến... bất ngờ
Người đàn bà có ánh nhìn tha thiết
Cả những khát khao... vẫn ...mãi chực chờ

Người đàn bà sinh ra vào tháng bảy
Giấu nỗi buồn khéo lắm chẳng như ai
Mãi ngọt ngào như thời thiếu nữ
Hút ánh nhìn mê đắm những chàng trai
Người đàn bà tháng 7
Có mái tóc đen dài như thể gỗ mun
Đôi mắt biếc giữ bao điều chưa nói
Đứng trước niềm vui ...vương vấn nỗi buồn
Người đàn bà tháng 7
Giống những cơn mưa
Ào ạt bao nhiêu cảm xúc
Tan chảy trong tim tự ...bao giờ
Người đàn bà tháng 7 bước qua tôi
Để bao điều đọng lại
Thật gần ...
Mà xa xôi....

(Hà Nội 29/7/2016- Hoa Thanh Vũ)
VẾT MƯA

Khung trời êm rủ mềm thân
cỏ mướt
Bão có dừng trước cánh cửa lòng chưa?
Dõi mắt buồn nghe hơi thở hồn mưa
Chống chếnh men cay hay đậm đà giọt đắng
Sau khung trời có chăng là xa vắng
Chớp mi cong hoang hoải những giọt sầu
Ngõ đi về đã nhuốm đẫm hồn ngâu
Tháng 7 khắc sâu nhịp cầu Ô Thước...
Nguyenguyen Pham
.

Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2016

Đã có một thời gian dài mình gắn bó với nơi này, vui buồn với những người bạn không biết tên, những người quen không biết mặt.
Thi thoảng mình lại quay về, ngồi đắm mình trong bản Soledad và nhớ mông lung.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, phải chăng ai rồi cũng phải chia xa, nhưng mà…ảo hay thực, cũng đều cảm xúc từ những tâm hồn.
Nhấp chuột vào từng kết nối bạn bè, hầu hết đều báo “Blog này đã bị xóa”

Xót xa
Ừ thì... chính mình cũng lười nhác đấy thôi.