Ta về ngang đồng xanh loang vạt nắng
Chú nghé con thơ thẩn ngóng trời xa
Con sẻ nhỏ chao nghiêng bờ cỏ vắng
Ta nghe mình lạc giữa giấc mơ xa
Ta về đây tựa đầu êm gối cỏ
Nghe lời ru thơ ấu tự ngàn xưa
Bóng áo nâu thấp thoáng vờn trong gió
Nghe chênh chao khi năm tháng sang mùa
Ta về nghe lời thì thầm cỏ dại
Nghe chiều nghiêng nón trắng khúc du ca
Con cào cào áo xanh còn mê mải
Ai gọi ta bên dậu vắng hiên nhà?