Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

CÙNG HÁT JINGLE BELLS!


Giáng Sinh an hòa đang  tràn về nơi nơi
Cô không dạy nhạc, nhưng đến mùa Giáng Sinh, cô lại thích tập cho các em hát bài “JINGLE BELLS” “MERRY CHRISTMAS”
Các em thích lắm, nhìn các em hào hứng ca bài JINGLE BELLS, những cánh tay đưa lên vẫy vẫy theo giai điệu bài hát, cô thấy như Giáng Sinh cũng về với cái miền quê heo hút này.
Mùa Giáng Sinh, lũ trẻ ở đây không biết đến nhà thờ với lấp lánh đèn màu ngũ sắc,  không có những cây thông Noel nhấp nháy ánh điện, không có những món quà Noel kỳ diệu.
Và Giáng Sinh như ở đâu đó ngoài kia, xa lắm, Giáng Sinh chưa bao giờ chạm chân đến nơi này.
Giáng Sinh của các em, là dán mắt lên TV, ở đó có những bông tuyết trắng xóa rơi rơi như rơi từ miền cổ tích, ông già tuyết trên cỗ xe tuần lộc đi phát quà cho những đưa trẻ ngoan.
Cô muốn làm điều gì đó cho các em, dẫu nhỏ nhoi. Và, khi bài hát JINGLE BELL vang lên, khi cô trò cùng hòa vang lời ca ấy, cô nhận thấy trong ánh mắt các em  lấp lánh niềm vui, niềm vui thật giản đơn.
Và mỗi năm, cứ đến mùa Giáng Sinh, cô lại cùng các em hát vang khúc ca này, chào đón mùa Giáng Sinh an lành. 
 Dashing through the snow in a one-horse open sleigh,
Over the fields we go, laughing all the way;
Bells on bob-tail ring, making spirits bright,
What fun it is to ride and sing a sleighing song tonight.
Jingle bells, jingle bells, jingle all the way!
Oh what fun it is to ride in a one-horse open sleigh;
Jingle bells, jingle bells, jingle all the way!
Oh what fun it is to ride in a one-horse open sleigh.

A day or two ago, I thought I'd take a ride,
And soon Miss Fanny Bright was seated by my side;
The horse was lean and lank; misfortune seemed his lot;
He got into a drifted bank, and we, we got up sot.
Jingle bells, jingle bells, jingle all the way!
Oh what fun it is to ride in a one-horse open sleigh.
Jingle bells, jingle bells, jingle all the way.
Oh what fun it is to ride in a one-horse open sleigh.

A day or two ago, this story I must tell
I went out on the snow and on my back I fell;
A gent was riding by in a one-horse open sleigh, 


  
 



CHÚC CÁC BẠN GIÁNG SINH AN LÀNH NHÉ!

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

HỌA THƠ NGÀY MƯA



Mình xa nhau bao ngày Ngâu qua phố
Lá rơi đây trong khoảng vắng không anh
Em dấu mình trong ký ức mong manh
Lặng tìm anh trong mênh mông nỗi nhớ (Lili)
*******
Nếu mai này núi ngăn sông cách trở
Giữ sóng lòng em vẫn chỉ là em
Thuyền tình đầy rồi vẫn sẽ lệch nghiêng
Như trăng khuyết treo hai đầu thương-nhớ (NNP)
*******
Đời ngược xuôi biết đâu là dâu bể
Sóng chao nghiêng mảnh trăng vỡ làm đôi
Em chỉ tiếc một ân tình chưa trọn
Để sóng lòng... em ...chếch choáng giữa đời...(Lili) 
*********
Kỉ niệm tình mình vẫn mãi chơi vơi...
Mưa tháng bảy lối về ngâu giăng mắc
Hồn lơ đãng trôi về miền kí ức
Ghé môi sầu em hứng giọt tình rơi...(NNP)
*******
Có khi nào anh ghé lại bên đời
Nghe ký ức trở mình trong phút chốc
Đời bão dông vẫn có em bến lặng
Mong một ngày trăng khuyết lại tròn đôi.(Lili)


Biết là mơ cũng chỉ để mơ thôi
Vẫn nghe êm êm phía bên bồi bên lỡ...
Ừ thì mặc! Dẫu sông Ngân cách trở
Cứ ru mình thế nhé, nỗi niềm ơi... ( NKT )
*****************
Dẫu Sông Ngân vẫn nhịp chảy đôi bờ
Vỗ sóng thương hãy cứ ru niềm nhớ
Nếu mai này vẫn Sông Ngân cách trở
Có bắc Cầu Ô Thước nối niềm thương ?..
(NNP)
******************
Một hạt sương lóng lánh
Một chiếc lá chuyển màu
Chút ánh trăng mát dịu
Cũng là em xôn xao   (Bình Yên )
É

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

VIẾT CHO ANH


Viết cho người đã nắm tay em đi qua quãng đường dài, quãng đường có những gập ghềnh, sỏi đá, có cát bụi, có bão giông, quãng đường có hoa thơm quả ngọt, có gió vi vu bên đời.
Là người đã cõng em qua con suối mùa lũ về, khi dưới chân là cuồn cuộn những con nước bạc.
Viết cho người đã âm thầm hôn lên trán khi em say nồng trong giấc ngủ tròn.
Viết cho người đã ủ ấm em trong đôi tay ấm nồng qua những mùa đông dài.
Viết cho người đã quạt suốt đêm ngày  em vượt cạn mùa hè năm ấy.
Viết cho người đã lau khô dòng nước mắt những khi em hờn dỗi, người đã kiên nhẫn ngồi nghe em nói những câu chuyện không đầu không cuối.
Viết cho người đã mỉm cười bao dung khi em mắc phải những lỗi lầm.
Viết cho người đã cho em vùng trời bình yên, vùng trời có anh xua tan giông bão cuộc đời, vùng trời có tiếng cười anh ấm nồng, vùng trời có tiếng cười con thơ giòn tan trong nắng sớm.
12/12 anh sinh ra đời, để dành trọn cho em phải không anh?
Cảm ơn đôi mắt anh dịu dàng, cho em yêu thương vô bờ bến.
Cảm ơn bờ vai anh vững chãi, gánh vác hết những nhọc nhằn của bộn bề cuộc sống này.
Cảm ơn vòng ngực ấm, cho em nơi bình yên ngọt ngào, sâu lắng.
Cảm ơn đôi tay anh rắn chắn, cho em làm gối tựa để giấc ngủ nồng say.
Cảm ơn trái tim anh nồng ấm đã trao trọn cho em từ giây phút đầu tiên.
Cảm ơn anh đã sinh ra trong cuộc đời này, anh nhé!
Em yêu anh nhiều lắm, ông xã ạ!

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

THƯƠNG CÀNH HOA TÍM




"Cô bé ngồi hong niềm nhớ
cho qua năm tháng giao mùa
Đời ta bao lần phủ độ

Như vừa gặp thủa xa xưa"


 
Sáng nay, mở cửa ra vườn, bỗng bắt gặp một nhành Lan Tím vừa hé nhụy, e ấp sương mai, bỗng nhớ da diết cái thời tóc bím, nơ cài, mẹ mua cho chiếc xe mi ni tím , tung tăng đạp xe xuống phố, nghêu ngao bài hát không đầu không cuối, có chàng ngốc chạy theo thả vào giỏ hoa nhành lan tím vừa ngắt trộm đâu đó
Em rất yêu hoa tím, bất kể hoa gì, miễn là màu tím, nếu có ai đó hỏi vì sao, vì màu tím là màu thủy chung à, không, chỉ đơn giản đó là màu tím, vậy thôi

thạch thảo

Dẫu có trở về cho kịp tháng ba
 Mùa hoa xưa đã không còn tím biếc 
 Thạch thảo rũ mình dù cơn gió đã đi biền biệt
Thôi hẹn chiêm bao về nhớ tiếc một loài hoa(st )


Anh xa quê bao mùa  con nước bạc
Bến sông xưa vẫn tím biếc lục bình
Loài hoa nhớ lững lờ theo con nước
Vẫn sáng trong dung dị tấm lòng trinh

 

Em về ngang nơi ấy

Lối xưa xoan tím ngần
Vấn vương làn suối tóc 
Thẩn thờ một chiều đông

Anh có về nơi vườn hoa khế rụng
Trò ú tim thời tóc bím nơ hoa
Bao năm qua cứ ngỡ mình đã lớn
Bỗng chiều nay khế rụng hóa ngây ngô


Bằng lăng ơi nắng nhắn gửi điều chi
Mà tím biếc khi hạ len trong lá
Em bâng khuâng thương cánh hoa yên ả
Gửi yêu thương ẩn sau những mầm xanh


Violet loài hoa yêu quí
Đẹp dịu dàng như đôi mắt em
Bằng ánh nhìn thật thà chung thủy
Xóa tan lòng ngờ vực nhỏ nhen.

(- ELIZABETH BARRETT BRIWNING) 
 
Xa rồi cái thủa mộng mơ
Còn đây tím hoa màu nhớ

Tóc xưa loang màu trăng vỡ
 Bên thềm xõa bóng thời gian

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

CHUYỆN CHÀNG CÔ ĐƠN



   Lên cấp 3, anh Hai chở mình phố gửi vào nhà trọ, trước khi về anh Hai dặn bác chủ nhà:
         - Nhờ Bác trông chừng em dùm cháu
Rồi quay sang mình, anh đe :
- Ráng mà học hành cho giỏi nghen Út, đua đòi yêu đương nhăng nhít là chết với anh.
Nhìn cái chân mày rậm, cái tướng ngông ngông, cái đầu tóc xù. Mình sợ rúm ró, gật dầu cái rụp.
   Anh Hai cầm tình con hổ, dữ hơn cọp…….chưa bao giờ mình dám cãi anh Hai  nửa lời.
Nghe lời anh Hai, mình đi thẳng đường về thẳng ngõ, hổng dám ngó nghiêng ngang dọc.
Cuối năm lớp 10, mình thấy lớp trưởng nhìn mình khang khác………….hình như………
Cuối năm 11, mình  phát hiện trong cặp có bức thư dài 4 trang giấy, thư của lớp trưởng, trời ạ, lớp trưởng tỏ tình.
   Mình đọc thư lớp trưởng mà tim đập loạn xạ, nửa vui vui, nửa lo sợ, mà lo sợ thì nhiều hơn, mình sợ bạn bè nhìn thấy, sợ anh Hai biết……
    Mang bức thơ về khu trọ, mình hổng biết dấu đâu, để trong cặp thì sợ 2 nhỏ bạn trọ cùng phát hiện, mình dấu vào tủ quần áo, được một ngày, chẳng yên tâm, mình chuyển địa điểm, dấu dưới gầm giường, được 2 ngày, vẫn lo, mình đem bỏ bức thư vào trong gối, vẫn sợ, mình tiếc rẻ lấy bức thư đem đốt. Nghĩ lại thấy buồn cười, không hiểu sao lúc ấy mình sợ đến thế, phương án cuối cùng, dẫu tiếc đứt ruột bức thư tình đầu tiên ấy.
  Từ hôm đó mình nghỉ chơi với lớp trưởng, không nói chuyện, không dám nhìn, mỗi lần chạm mặt lớp trưởng là mình lãng đi chỗ khác, lớp trưởng buồn lắm. Cứ đến giờ ra chơi, là cậu ấy ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá góc sân trường.
   Mình cũng tội lớp trưởng lắm chứ, nhưng cứ sợ.
  Cuối năm 12, tụi mình chơi trò viết lưu bút, bạn bè trong lớp đứa nào cũng trang bị cho mình một quyển lưu bút xinh xinh, mình cũng đua đòi viết lưu bút, bạn bè chuyền tay nhau, rồi quyển lưu bút của mình cũng đến tay lớp trưởng, lớp trưởng lặng lẽ viết lưu bút cho mình, mình chỉ dám viết lại mấy chữ: "bọn mình hãy cứ là bạn thôi nhé".
   Cuộc sống trôi đi, thời sinh viên, nhiều niềm vui, nhiều mối quan hệ, mình cũng dạn dĩ hơn. Lớp trưởng đi học tận Sài Gòn, bọn mình không còn gặp nhau từ đó, thỉnh thoảng lớp trưởng cũng có viết thư nhưng chỉ hỏi thăm bạn bè, tuyệt nhiên không nhắc  lại chuyện ngày xưa nữa.
Rồi mình cũng yêu và lập gia đình, câu chuyện ngày xưa chỉ còn là trò trẻ con. Thỉnh thoảng gặp lại các bạn học ngày xưa, nghe đâu lớp trưởng vẫn còn độc thân...
Chiều nay, rảnh, online, bỗng có một tin nhắn và lời mời add nick
- Li khỏe không? Khang nè
Ơ, là lớp trưởng. Sau vài dòng hỏi thăm tình hình, sức khỏe, bạn bè, mình tò mò:
- Sao, Khang không lập gia đình đi, kén chọn thế
- Ừ, rồi cũng sẽ đến lúc mà
- Khang yêu rồi chứ?
- Cũng đã trải qua vài mối tình , nhàn nhạt, rồi họ nhanh chóng đi qua đời mình, chẳng để lại dấu ấn gì cả, có lẽ trái tim mình… À mà thôi, Li hạnh phúc chứ
- Ừ
- Mừng cho Li, sống tốt Li nhé!
Trong đầu mình lại hiện về hình ảnh anh chàng lớp trưởng ngồi lặng lẽ nơi ghế đá sân trường
Trên dòng status của lớp trưởng, hiện lên dòng chữ “Kỷ niệm xưa bỗng ùa về”

Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012

CHUYỆN CỦA NHÓC

 
    Trưa làm về muộn, 2 vợ chồng vội xuống bếp chuẩn bị bữa trưa, chẳng ai có thời gian chơi với Bo, cu cậu ngồi chống cằm nhìn lơ đãng ra màn mưa trắng xóa. Đột nhiên cu cậu quay lại đố:
     - Con đố ba mẹ, mưa của ông trời và mưa của mái nhà, mưa nào chạy nhanh hơn?
   Ơ, 2 vợ chồng tròn mắt nhìn, chẳng hiểu con nói gì
    BO giải thích:
     - Ý con là mưa rơi từ trên trời xuống, với mưa rơi từ trên mái nhà mình nè, mưa nào rơi nhanh hơn á?
Ui trời, mình cũng chẳng để ý nữa, đành hỏi ngược lại con:
   - Zậy theo con mưa nào nhanh hơn?
Dạ, mưa từ trời nhanh hơn á mẹ, me biết sao hông, tại trời cao nên mưa rớt nhanh, còn mái nhà thấp nên mưa rớt chậm hơn á.
Ờ há


************************************************
Sáng nay trời bỗng lất phất mấy hạt mưa, rồi nắng lên, cầu vồng hiện lên phía chân trời, đẹp lung linh.
Bo kéo Bi (Bi là em họ của Bo) ra sân ngắm cầu vồng, 2 nhóc vỗ tay nhảy nhót vẻ hào hứng lắm.
Trưa học về, cầu vồng biến mất, Bi mếu máo, kéo áo tôi:
      - Cô Út ơi, cầu vòng đâu rồi
Chưa kịp giải thích cho cháu hiểu thì Bo ra vẻ người lớn:
    - Nín đi em, cầu vòng về Nội rồi, mai cầu vồng lại zìa, hen.
Ui trời, cầu Vồng về nội





    Bo ngồi chơi xếp hình, Miu miu ngồi bên dòm dòm, thấy anh Bo hổng thèm để ý gì đến mình, cô nàng bực quá cào 1 cái vào tay. Mẹ tưởng phen này Bo mít hết buổi chiều (mắt Bo vốn nhiều nước mà). Ai dè  Bo xoa xoa chỗ mèo cào, tỉnh bơ:
- Cái bà mèo này, tự nhiên, người ta đang chơi thiệt ngon cái quào người ta đau điếng ò. Quào đau hơn bé Bi luôn ó.
Ơ hơ, Bo so sánh con mèo Miu miu với bé Bi trời ạ. Bó tay xằng Bo



Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

TIA NẮNG NGÀY ĐÔNG





Qua mấy ngày mưa vần vũ, bầu trời xám xịt , xà xuống thấp như nuốt chửng vạn vật, sáng nay không gian như vỡ òa khi vầng dương lóe sáng phía chân trời. Mặt trời từ từ ló ra sau ngọn núi hình mái nhà, hào phóng gieo những tia nắng rực rỡ xuống vạn vật, mấy hạt mưa đêm qua còn đọng lại trên nhành lá giờ tròn vo, long lanh ngũ sắc như những hạt ngọc. Thật rạng ngời những tia nắng ngày đông

Này là hạt nắng!
Sưởi ấm ngày đông
Khoác thêm áo mới
Cho mây bềnh bồng
Nắng xuyên kẽ lá
Nắng tô màu hoa
Ấp ôm chồi biếc
Tiếng ca chan hòa!!!



CHÀO NGÀY MỚI CÁC BẠN CỦA TÔI ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

GIẤC MƠ PHA LÊ



Em lớn lên theo tuổi của ngôi trường
Bao buồn vui ẩn trong màu phấn trắng
Bụi phấn vương bên sân trường hoa nắng
Cho yêu thương ươm thắm những mầm xanh
    7 tuổi, nó tập làm cô giáo, đầu đội cái nón lá của má, tay cầm cây thước của ba, nhịp nhịp vào tấm ván gỗ ba đóng trên thân cây mít sau vườn, bắt thằng Út ngồi dưới làm học sinh, nó ơ a đánh vần i- tờ, thằng nhóc nghếch mỏ đọc theo i- tờ...
   10 tuổi, nó ngơ ngẩn nhìn cô giáo mới về trường, đẹp như cô tiên vừa bước ra trong chuyện cổ tích. Vần thơ cô giảng bay vào trong giấc mơ hằng đêm. Mỗi buổi sinh hoạt tập thể, cô đứng giữa vòng tròn học sinh tập múa, suối tóc cô lung linh trong nắng, lung linh trong tâm hồn non nớt của nó. Và nó mơ, một ngày mình cũng đứng trên bục giảng, giấc mơ trẻ con lung linh như pha lê, trong vắt.
   15 tuổi, nó phải xuống phố học tiếp phổ thông, thầy cầm tay nó dặn: lớp mình chỉ còn 3 đứa đi tiếp cuộc hành trình này, cố gắng lên nghe em. Nó thầm hứa với thầy, em sẽ theo bước thầy.
  Cuối phổ thông, nó cầm tờ hồ sơ đăng ký tuyển sinh, không ngần ngại viết ngay vào đó 2 chữ Sư phạm, mấy đứa bạn nhìn nó trố mắt như nhìn người ngoài hành tinh: Mi điên à, thời này ai lại đi sư phạm, đi Kinh tế với tao nè, hay ngân hang đi………….nó cười hiền…
Thời gian qua mau, giấc mơ pha lê ngày ấy thành hiện thực, con nhóc ngày nào trở thành cô giáo. Nó .. trở thành tôi của bây giờ
Cái ngày đầu đứng trên bục giảng, ngỡ ngàng, lúng túng rụt rè, nhưng không khỏi sung sướng, tự hào khi được các em “thưa cô”, nhớ mãi bức thư của thằng bé học trò nghịch nhất lớp gửi cho cô ngày chia tay với lời hứa “em sẽ ngoan”,  cái cảm giác ngày đầu ấy vẫn còn tròn vẹn trong tôi dẫu bao mùa lá bàng rụng góc sân trường.
Bao năm sống chan hòa bên các em, vui với niềm vui  thơ ngây trong sáng, buồn với những nỗi buồn không tên của lũ trẻ, để rồi bỗng nhận ra rằng niềm vui nỗi buồn của mình gắn liền với giấc mơ pha lê ngày ấy.
Có những đêm trăn trở bên trang giáo án, khi mệt mỏi, bước ra sân nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, long lanh như ánh mắt trẻ thơ, mệt mỏi như tan biến. Mỗi ngày lên lớp, là đi qua những cung bậc cảm xúc của cuộc đời. Đó là những nốt thăng trầm, có khi hân hoan bước đi trên sân trường rợp bóng cây, nhìn những bóng nắng nhảy múa dưới những tán cây cũng thấy thật đáng yêu, đó là khi hài lòng với bài giảng được truyền tải đến các em trọn vẹn, đó là khi những tiết sinh hoạt lớp cùng những trò chơi, những lời tâm sự trẻ con thật đáng yêu, những câu chuyện kể về cuộc sống, về con người, về lòng nhân ái, về những đất nước xa xôi. được các em chào đón nhiệt thành. Nhưng cũng có những phút trầm, lê bước nặng nhọc trên hành lang đầy bóng nắng, những giọt nước mắt chỉ muốn trào khỏi mi, bởi bài giảng mình tốn bao công sức đêm qua  vẫn chưa có hiệu ứng gì về phía các em. Để rồi, những ánh mắt trong veo, những nụ cười thơ ngây, lời gọi cô tha thiết  lại xoa dịu đi tất cả, …chỉ còn lại yêu thương vô bờ bến.
Giấc mơ pha lê ngày nào đã cho tôi thiên đường hạnh phúc, ngày qua ngày đứng trên bục giảng, bụi phấn bay bay hòa chung lời giảng, tiếp thêm cho các em sức mạnh niềm tin để vững bước vào tương lai. Mái trường là nơi ấm tình yêu thương, nơi lắng lòng sau những lo toan của bộn bề cuộc sống, chỉ còn lại nơi đây sự bình yên bên lũ trò nhỏ thơ ngây, chỉ còn lại nét hồn nhiên, trong trẻo của tuổi học trò, và thấy mình như trẻ lại.
  Ngày qua ngày, bao lớp học trò qua đi, những cánh chim non ngày nào giờ vững đôi cánh để bay vào vùng trời cao rộng, lại nối tiếp những giấc mơ xanh  màu nắng.
Những thiên thần ánh mắt sáng long lanh
Đôi cánh nhỏ giờ tung bay cao rộng
Vạn nẻo đường bao khát khao ước vọng
Dưới mái trường em gieo ước mơ xanh ...

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

NHỮNG TRÁI ỚT HIỂM



Trên chuyến xe đò về xuôi hôm ấy, ngồi kế nó là một người đàn ông, dáng vẻ tri thức với đôi kính trắng, anh ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, như chẳng thấy sự hiện hữu của nó bên cạnh, nó xinh thế kia mà, thấy ghét.
Đường xa, trên xe người chuẩn bị sẵn cho mỗi người một hộp cơm ăn dọc đường. Nó mở hộp cơm, nhăn mặt khi thấy mấy quả ớt đỏ, nó vốn không biết ăn cay.
Người đàn ông nhìn lom lom vô hộp cơm của nó, nó cảm thấy vô cùng khó chịu, thầm nghĩ: “Người chi mà kỳ cục”.
Bỗng anh ta lung túng: “xin lỗi, cô… có dùng mấy quả ớt…”
Nó bực mình “lại còn thế nữa, tất nhiên nó đâu có ăn được ớt, nhưng … thật là chẳng lịch sự gì cả.
Thấy thái độ khó chịu của nó, anh cười hiền, gãi đầu “Tại, tôi đi dạy ở trên vùng cao, khí trời núi rừng độc lắm. Ở đó có giống ớt hiểm, quả nhỏ xíu nhưng cay xé lưỡi, ớt cay nhưng tính bình. Chúng tôi phải phải ăn nhiều ớt hiểm để chống lại cái sơn lam chướng khí của núi rừng, ăn lâu đâm quen, giờ ăn mấy trái ớt này không quen lắm”
Nghe anh nói, cái bực mình trong nó đang phồng lên bỗng xẹp xuống như quả bóng xì hơi, thương quá…..
Anh trầm ngâm, lũ trẻ vùng cao, cũng giống như những quả ớt hiểm vậy, cô có thấy những đứa trẻ lúc nãy xe đi ngang qua đồng cỏ không?
À thì ra là những đứa trẻ, lúc nãy anh ta nhìn những đứa trẻ
Đấy, các em bé vùng cao, giống như những trái ớt hiểm, đầu trần chân đất, lấm lem suốt ngày, lớn lên cùng nắng gió, cô thấy trời hôm nay lạnh lắm phải không, thế mà các em cứ phong phanh thế đấy, không áo len, không mũ…. 12,13 tuổi mà cứ bé choắt như 7,8 tuổi vậy đó. Tuổi này, các em phải được vui chơi, được nâng niu như búp trên cành, vậy mà………
Anh lại nhìn ra cửa sổ……….xa xa trên những quả đồi, thấp thoáng bóng những đứa trẻ chăn trâu đầu trần.
Nó nghe...sống mũi cay cay

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

SƠN NỮ



Bản thượng chiều sương buông
Mây phủ vờn bóng  núi
Hoa trôi lèn khe suối
Nhịp gùi sơn nữ qua

Tiếng cười vang nương xa
Đong đưa nhành lau trắng
Có nụ cười tỏa nắng
Bụi trần chưa về đây?

Em hồn nhiên như mây
Giữa đại ngàn hoang dại
Kẻ lữ hành mê mải
Ngẩn ngơ lạc nẻo về...