Trên chuyến xe đò về xuôi hôm ấy, ngồi kế nó là một người đàn
ông, dáng vẻ tri thức với đôi kính trắng, anh ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ,
như chẳng thấy sự hiện hữu của nó bên cạnh, nó xinh thế kia mà, thấy ghét.
Đường xa, trên xe người chuẩn bị sẵn cho mỗi người một hộp cơm
ăn dọc đường. Nó mở hộp cơm, nhăn mặt khi thấy mấy quả ớt đỏ, nó vốn không biết ăn cay.
Người đàn ông nhìn lom lom vô hộp cơm của nó, nó cảm thấy vô
cùng khó chịu, thầm nghĩ: “Người chi mà kỳ cục”.
Bỗng anh ta lung túng: “xin lỗi, cô… có dùng mấy quả ớt…”
Nó bực mình “lại còn thế nữa, tất nhiên nó đâu có ăn được ớt,
nhưng … thật là chẳng lịch sự gì cả.
Thấy thái độ khó chịu của nó, anh cười hiền, gãi đầu “Tại, tôi
đi dạy ở trên vùng cao, khí trời núi rừng độc lắm. Ở đó có giống ớt hiểm, quả
nhỏ xíu nhưng cay xé lưỡi, ớt cay nhưng tính bình. Chúng tôi phải phải ăn nhiều ớt
hiểm để chống lại cái sơn lam chướng khí của núi rừng, ăn lâu đâm quen, giờ
ăn mấy trái ớt này không quen lắm”
Nghe anh nói, cái bực mình trong nó đang phồng lên bỗng xẹp
xuống như quả bóng xì hơi, thương quá…..
Anh trầm ngâm, lũ trẻ vùng cao, cũng giống như những quả ớt hiểm
vậy, cô có thấy những đứa trẻ lúc nãy xe đi ngang qua đồng cỏ không?
À thì ra là những đứa trẻ, lúc nãy anh ta nhìn những đứa trẻ
Đấy, các em bé vùng cao, giống như những trái ớt hiểm, đầu trần chân đất,
lấm lem suốt ngày, lớn lên cùng nắng gió, cô thấy trời hôm nay lạnh lắm phải
không, thế mà các em cứ phong phanh thế đấy, không áo len, không mũ…. 12,13
tuổi mà cứ bé choắt như 7,8 tuổi vậy đó. Tuổi này, các em phải được vui chơi, được
nâng niu như búp trên cành, vậy mà………
Anh lại nhìn ra cửa sổ……….xa xa trên những quả đồi, thấp thoáng bóng những đứa trẻ chăn trâu đầu trần.
Nó nghe...sống mũi cay cay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]