Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

GIẤC MƠ PHA LÊ



Em lớn lên theo tuổi của ngôi trường
Bao buồn vui ẩn trong màu phấn trắng
Bụi phấn vương bên sân trường hoa nắng
Cho yêu thương ươm thắm những mầm xanh
    7 tuổi, nó tập làm cô giáo, đầu đội cái nón lá của má, tay cầm cây thước của ba, nhịp nhịp vào tấm ván gỗ ba đóng trên thân cây mít sau vườn, bắt thằng Út ngồi dưới làm học sinh, nó ơ a đánh vần i- tờ, thằng nhóc nghếch mỏ đọc theo i- tờ...
   10 tuổi, nó ngơ ngẩn nhìn cô giáo mới về trường, đẹp như cô tiên vừa bước ra trong chuyện cổ tích. Vần thơ cô giảng bay vào trong giấc mơ hằng đêm. Mỗi buổi sinh hoạt tập thể, cô đứng giữa vòng tròn học sinh tập múa, suối tóc cô lung linh trong nắng, lung linh trong tâm hồn non nớt của nó. Và nó mơ, một ngày mình cũng đứng trên bục giảng, giấc mơ trẻ con lung linh như pha lê, trong vắt.
   15 tuổi, nó phải xuống phố học tiếp phổ thông, thầy cầm tay nó dặn: lớp mình chỉ còn 3 đứa đi tiếp cuộc hành trình này, cố gắng lên nghe em. Nó thầm hứa với thầy, em sẽ theo bước thầy.
  Cuối phổ thông, nó cầm tờ hồ sơ đăng ký tuyển sinh, không ngần ngại viết ngay vào đó 2 chữ Sư phạm, mấy đứa bạn nhìn nó trố mắt như nhìn người ngoài hành tinh: Mi điên à, thời này ai lại đi sư phạm, đi Kinh tế với tao nè, hay ngân hang đi………….nó cười hiền…
Thời gian qua mau, giấc mơ pha lê ngày ấy thành hiện thực, con nhóc ngày nào trở thành cô giáo. Nó .. trở thành tôi của bây giờ
Cái ngày đầu đứng trên bục giảng, ngỡ ngàng, lúng túng rụt rè, nhưng không khỏi sung sướng, tự hào khi được các em “thưa cô”, nhớ mãi bức thư của thằng bé học trò nghịch nhất lớp gửi cho cô ngày chia tay với lời hứa “em sẽ ngoan”,  cái cảm giác ngày đầu ấy vẫn còn tròn vẹn trong tôi dẫu bao mùa lá bàng rụng góc sân trường.
Bao năm sống chan hòa bên các em, vui với niềm vui  thơ ngây trong sáng, buồn với những nỗi buồn không tên của lũ trẻ, để rồi bỗng nhận ra rằng niềm vui nỗi buồn của mình gắn liền với giấc mơ pha lê ngày ấy.
Có những đêm trăn trở bên trang giáo án, khi mệt mỏi, bước ra sân nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, long lanh như ánh mắt trẻ thơ, mệt mỏi như tan biến. Mỗi ngày lên lớp, là đi qua những cung bậc cảm xúc của cuộc đời. Đó là những nốt thăng trầm, có khi hân hoan bước đi trên sân trường rợp bóng cây, nhìn những bóng nắng nhảy múa dưới những tán cây cũng thấy thật đáng yêu, đó là khi hài lòng với bài giảng được truyền tải đến các em trọn vẹn, đó là khi những tiết sinh hoạt lớp cùng những trò chơi, những lời tâm sự trẻ con thật đáng yêu, những câu chuyện kể về cuộc sống, về con người, về lòng nhân ái, về những đất nước xa xôi. được các em chào đón nhiệt thành. Nhưng cũng có những phút trầm, lê bước nặng nhọc trên hành lang đầy bóng nắng, những giọt nước mắt chỉ muốn trào khỏi mi, bởi bài giảng mình tốn bao công sức đêm qua  vẫn chưa có hiệu ứng gì về phía các em. Để rồi, những ánh mắt trong veo, những nụ cười thơ ngây, lời gọi cô tha thiết  lại xoa dịu đi tất cả, …chỉ còn lại yêu thương vô bờ bến.
Giấc mơ pha lê ngày nào đã cho tôi thiên đường hạnh phúc, ngày qua ngày đứng trên bục giảng, bụi phấn bay bay hòa chung lời giảng, tiếp thêm cho các em sức mạnh niềm tin để vững bước vào tương lai. Mái trường là nơi ấm tình yêu thương, nơi lắng lòng sau những lo toan của bộn bề cuộc sống, chỉ còn lại nơi đây sự bình yên bên lũ trò nhỏ thơ ngây, chỉ còn lại nét hồn nhiên, trong trẻo của tuổi học trò, và thấy mình như trẻ lại.
  Ngày qua ngày, bao lớp học trò qua đi, những cánh chim non ngày nào giờ vững đôi cánh để bay vào vùng trời cao rộng, lại nối tiếp những giấc mơ xanh  màu nắng.
Những thiên thần ánh mắt sáng long lanh
Đôi cánh nhỏ giờ tung bay cao rộng
Vạn nẻo đường bao khát khao ước vọng
Dưới mái trường em gieo ước mơ xanh ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]