Tuổi thơ tôi lớn lên bên bếp lửa hồng
của má, những đêm đông gió rét, khi gió bấc tràn về rin rít trên rặng tre sau
nhà, là lúc cả nhà quây quần bên bếp lửa. Má kể cho anh em tôi những câu chuyện
cổ tích dài bất tận nghe hoài không biết chán, thỉnh thoảng má dạy cho chúng
tôi những câu thơ ngộ nghĩnh, giờ nhớ lại, tôi cũng chẳng hiểu những câu thơ ấy
từ đâu ra, tác giả nào nữa, chỉ biết anh em tôi thuộc nằm lòng những câu thơ
mộc mạc mà thấm đẫm tình quê ấy
Nhà em có một vườn rau
Xanh xanh
luống cải trên đầu đơm hoa
Trái sai oằn
cả thân cà
Gió mai lay
sớm ngò già lắc lư
Su hào cải bắp
sú lơ
Giống trên Đà
Lạt sống nhờ đất em
Rau lang rau
muống cọng mềm
Tép tư làm mắm
em thèm chấm rau
Dền tây xanh
đỏ 2 màu
Nấu canh ai
chả gật đầu muốn ăn
Thăm vườn vào
những đêm trăng
Trời ơi đẹp
quá chị Hằng vung tơ
Tơ vàng trài
xuống vườn thơ
Em say sưa
ngắm cây mờ theo trăng
Những
sớm mờ
mờ sương, khi con gà còn chưa cất tiếng gáy đầu tiên, khi ánh sao mai
còn nhấp nháy trên đỉnh núi đàng đông, khi cả nhà còn chìm trong giấc
ngủ vùi, má đã trở mình dậy xuống
bếp nhóm lửa thổi cơm, ánh lửa chập chờn soi bóng má trên vách. Những
lúc ấy,
tôi thường vạch chăn, chạy xuống ngồi nép bên má, nghe nồng nồng vị mồ
hôi quen
thuộc, má thường cười vuốt tóc tôi: “Út Nhỏ sao không ngủ thêm đi con,
dậy sớm
làm chi?”
Anh
em tôi lớn lên mỗi đứa đi một ngả, trang bị thêm trong gian bếp của má
cái bếp ga cho mắt má đỡ cay khói bếp. Mỗi bận về thăm vẫn thấy bóng má
lom khom bên bếp củi bập bùng, cay xè mùi khói, chợt nhận ra bếp lửa
hồng đã gắn bó với má cả một đời lam lũ cũng như những khắc khổ nhọc
nhằn vì đàn con đã làm nhăn nheo đôi tay cầm cây cời than của má.
Chiều
nay gió bấc tràn về lạnh buốt, nhìn ngọn lửa xanh lét từ bếp gas, bỗng
nhớ quá khói bếp cay xè đôi mắt, tiếng nổ lép bép từ bếp lửa rực hồng
của má, lại muốn chui tọt vào lòng má ngồi như thời bé tí, để được má
xoa đầu "Út Nhỏ có lạnh không con?"